Người ta thường ví nỗi nhớ của người con gái khi nhớ người yêu như tiếng sóng gào thét nơi đại dương xa xôi, ngày đó em chỉ nghĩ đơn giản rằng người ta nói hơi quá lên mà thôi. Nhưng khi không còn anh bên cạnh, em mới thấm thía hết cái nỗi nhớ ấy da diết, đau đớn như thế nào….Ông Trời thật khéo đùa, cho em gặp anh, quen anh và yêu anh dù biết rằng giữa 2 ta có quá nhiều vật cản…Em quá nhỏ bé, tình yêu em cũng không thể giữ anh bên mình được, và rồi anh cũng ra đi. Anh ích kỷ, tàn nhẫn lắm, anh quyết định việc gì cũng không bao giờ hiểu cho cảm giác của em…
Em đã tự huyễn hoặc mình rằng anh sẽ quay về bên em, sẽ ôm em trong vòng tay anh, nói cho em nghe những lời yêu thương, và mình sẽ lại hạnh phúc như trước kia…nhưng sự chờ đợi của em chỉ là vô vọng thôi anh à, anh đã không quay về nữa, không bao giờ mình có nhau được nữa. Em đã đau đớn khi nhận ra rằng vĩnh viễn anh đã xa rời em, xa khỏi tầm tay em mất rồi.
Em nghe đâu đó 1 câu như thế này “Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương”, vậy thời gian là bao lâu? Em phải cần thời gian bao lâu để không phải khắc khoải vì anh đây? 1 năm, 5 năm hay 10 năm? Không bao giờ có 1 mức hạn định nào để có thể quên 1 người, phải không anh?
Đã bao lâu mình xa nhau rồi anh nhỉ? Uh 7 năm rồi phải không anh? 7 năm là khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, nhưng đối với em nó quá ngắn để quên anh…7 năm có quá nhiều thay đổi, cảnh vật, không gian….và 2 ta cũng thế. Bây giờ ai cũng có 1 cuộc sống riêng, anh đã có gia đình và những đứa con xinh xắn, em thì cũng coi như tìm được nơi bình yên cho riêng mình. Những tưởng em tìm được nơi bình yên thì nỗi nhớ về anh sẽ không còn khắc khoải, không còn gào thét nữa, nhưng em đã lầm anh à, nỗi nhớ ấy nó chỉ nằm đâu đó sâu trong tận đáy lòng em thôi, và đến lúc nào đó nó sẽ trổi dậy.
Và rồi sau ngần ấy thời gian, mình lại gặp nhau. Anh – nỗi đau của em, đang ngồi đấy, gần quá nhưng sao em thấy như xa quá, đã quá xa rồi và em không thể với tới được nữa. Chắc anh không bao giờ biết, em đã phải vượt lên chính bản thân mình khi quyết định gặp anh, vì em sợ, sợ em sẽ nói gì khi gặp anh đây, sợ mọi cố gắng trong từng ấy năm để quên anh…sẽ trở thành vô nghĩa, sợ nỗi nhớ ấy sẽ lại gào thét, sẽ lại làm đau trái tim em…Nhưng em muốn thử đối diện với nó 1 lần nữa, để biết chắc rằng anh có còn tồn tại trong em hay không? Và em hoàn toàn kiệt sức, hoàn toàn mệt mỏi khi biết rằng hình bóng anh chưa bao giờ phai mờ trong em… Và anh không bao giờ thuộc về em….
0 nhận xét:
Đăng nhận xét