Thói quen ngắm đường phố của tôi không bao giờ thay đổi và nó đã giúp tôi học được rất nhiều điều. Hôm nay, ngồi đợi bạn ở quán cà phê ngay gần trường, may mà quán này vắng và ô cửa sổ rất rộng, tôi đã thấy một hành động đẹp vô cùng.
Giữa dòng xe cộ đang đợi đèn đỏ, có 1 cô bé khá nhỏ nhắn, tôi đoán là sinh viên năm 1, hoặc 2, đi phát tờ rơi. Đến xe nào, cô bé cũng gập người, đưa tờ rơi cho họ bằng cả 2 tay. Cứ thế, hết xe này đến xe khác, hết người này đến người khác. Nhưng, những con người đợi đèn đỏ kia, ko thèm liếc mắt lấy 1 cái mà vứt thẳng tờ rơi xuống đường. Ôi! Một hành động mà trẻ con cũng biết là bất lịch sự. Cô bé đến gần chiếc xe lead có bà mẹ đang chở 1 cậu bé. Vẫn là hành động lễ phép như vậy, cô bé đưa tờ rơi cho mẹ cậu bé. Không giống những người khác, mẹ cậu bé nhận lấy và mỉm cười vs cô bé. Cậu bé cũng vậy, mỉm cười và chìa 2 tay xin thêm 1 tờ nữa. Tôi không rõ, họ có nói gì với nhau không mà cô bé cười rất vui vẻ. Dường như mệt mỏi đã theo nụ cười mà đi mất.
Giữa dòng xe cộ đang đợi đèn đỏ, có 1 cô bé khá nhỏ nhắn, tôi đoán là sinh viên năm 1, hoặc 2, đi phát tờ rơi. Đến xe nào, cô bé cũng gập người, đưa tờ rơi cho họ bằng cả 2 tay. Cứ thế, hết xe này đến xe khác, hết người này đến người khác. Nhưng, những con người đợi đèn đỏ kia, ko thèm liếc mắt lấy 1 cái mà vứt thẳng tờ rơi xuống đường. Ôi! Một hành động mà trẻ con cũng biết là bất lịch sự. Cô bé đến gần chiếc xe lead có bà mẹ đang chở 1 cậu bé. Vẫn là hành động lễ phép như vậy, cô bé đưa tờ rơi cho mẹ cậu bé. Không giống những người khác, mẹ cậu bé nhận lấy và mỉm cười vs cô bé. Cậu bé cũng vậy, mỉm cười và chìa 2 tay xin thêm 1 tờ nữa. Tôi không rõ, họ có nói gì với nhau không mà cô bé cười rất vui vẻ. Dường như mệt mỏi đã theo nụ cười mà đi mất.
Người với người sống để yêu nhau
Biết đánh giá như thế nào nhỉ? Bà mẹ đã giáo dục cậu bé rất tốt thông qua hành động thực tế. Tôi nghĩ rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, khi lớn lên cậu bé sẽ là một người cực kỳ tình cảm^^
Nhìn lại bản thân mình, đôi khi, tôi vẫn sống một cách ích kỷ mà không để ý đến cảm nhận của người khác. Cũng giống như câu truyện trên kia vậy: vì không biết đút tờ rơi vào đâu, nhiều người sẵn sàng xả rác xuống đường bất chấp cả cái nhìn thất vọng của cô bé.
Một cô giáo mà tôi rất kính trọng đã từng nói vui với tôi khi tôi chán ghét người bạn cùng lớp: “Người với người sống để yêu nhau”. Có lẽ, đi hết cuộc đời này, tôi cũng không bao giờ hiểu trọn vẹn ý nghĩa lời cô nói vì cái tôi ngự trị con người tôi quá lớn. Đôi khi, tôi ích kỷ đến mức đã từng muốn bỏ mặc tất cả kể cả những người yêu thương tôi. Tôi đã làm họ tổn thương. Và bây giờ, tôi đang phải hối hận vì điều đó.
Đôi khi, tôi cũng to tiếng với bố mẹ, chỉ vì 2 người muốn tôi làm điều tôi không thích, mặc dù nó tốt cho tôi.
Có bị vứt ra cuộc sống khắc nghiệt, thì cái tôi trong tôi nó mới chịu yên phận 1 chút. Không phải là mất đi mà là nó nhường chỗ cho những tính cách khác đang lớn dần, lớn dần. Tôi biết quan tâm mọi người hơn, không phải chỉ là lời nói suông mà bằng những hành động cụ thể. Tôi biết lắng nghe mỗi khi thấy người bạn cãi nhau với người yêu. Tôi biết nhẫn hơn khi người bạn tôi nổi điên lên. Tôi cũng biết, nếu cứ nhìn vào điểm xấu của người khác thì cuộc sống của tôi toàn màu xám.
Mỗi người ta gặp, ta kết bạn trong đời không phải do ngẫu nhiên mà đều là do “nghệ thuật sắp đặt” của ông trời. Chúng ta, những người trần mắt thịt, không biết đến thời điểm nào, ông ấy sẽ thay đổi sự sắp đặt ấy, thì tội rì mà thù ghét nhau, tội gì mà cạnh khóe nhau. Nếu đã không thể dung hợp thì học cách tha thứ và từ bỏ.
Vì chúng ta chỉ được sống 1 lần, không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao, không ai biết cuộc “hẹn hò trần gian” của ta với những người xung quanh sẽ kéo dài bao lâu, nên bạn ơi: hãy cứ vui vẻ tận hưởng đi nhé dù cuộc “hẹn hò” ấy không ngọt ngào, không lãng mạn như phim Hàn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét