Searching...
Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Những bài thơ tình mùa đông hay nhất - buồn tình yêu

Tổng hợp 1 số bài viết về thơ tình mùa đông để tăng thêm hương vị cho 1 mùa đông ấm áp. Những tâm trạng buồn man mác về tình yêu hay sự nhớ nhung trong chờ đợi...



Bình minh lên không bừng sáng mùa đông

Em lang thang tìm lại một tấm lòng
Tim thổn thức giữa ngày dài tê buốt
Gọi tên anh trong khúc nhạc dạo buồn

Ở nơi nào anh có nhớ em luôn
Hay đường xa chia hai đầu nỗi nhớ
Hay thời gian làm mờ đi tất cả?
Chỉ còn em với năm tháng đợi chờ

Bóng hình anh ẩn hiện vẩn vơ
Em thi sĩ tìm hoài mà không thấy
Cây trút lá cây buồn biết mấy
Nhớ chăng anh đã có một thời?

Hơi lạnh mùa đông giăng khắp nơi nơi
Đường tình sử - vết chân xưa hoá đá
Chuyện yêu nhau ai đâu mặc cả
Sao anh đành ngả giá tình ta?

Anh thường kể em nghe chuyện đời hoa
Đã bao lần chờ ong bướm chở lại
Mùa đông này đi giữa mùa hoa dại
Đốt lòng em cấu hỏi:
Anh có còn nhớ chuyện ngày xưa?
Mùa đông cô đơn
Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt
Giá băng trên những nẻo đường quen
Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ
Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai

Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến
Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen
Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo
Băng giá con tim, với những mỏi mòn

Con phố nhỏ co ro trong gió bấc
Nguội lạnh cả rồi phải không anh
Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy
Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông

Em vẫn về trên những kỷ niệm quen
Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại
Con tim em sao cố tình ngu dại
Níu một còn tim đã quá xa xôi?

Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông
Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt
Vô tình thôi một lần anh bước
Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…

Em mải miết chạy trốn những hạt mưa
Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?
Ngược phố thời gian không anh còn phía trước
Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương…
Thơ tình mùa đông
“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.

Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
.
Ở bên này trời vừa mới vào đông.
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”


Tình yêu mùa đông

Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui
Để mùa đông năm nay anh ngập tràn hạnh phúc
Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt
Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.

Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui
Có trọn vẹn những điều anh mong ước
Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc
Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.

Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em
Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống
Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng
Là nỗi niềm em chia nửa cùng anh.

Hạnh phúc này liệu có mong manh?
Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh
Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt
Câu trả lời anh dành trọn cho em
Mùa đông cô đơn
Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt
Giá băng trên những nẻo đường quen
Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ
Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai

Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến
Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen
Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo
Băng giá con tim, với những mỏi mòn

Con phố nhỏ co ro trong gió bấc
Nguội lạnh cả rồi phải không anh
Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy
Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông

Em vẫn về trên những kỷ niệm quen
Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại
Con tim em sao cố tình ngu dại
Níu một còn tim đã quá xa xôi?

Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông
Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt
Vô tình thôi một lần anh bước
Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…

Em mải miết chạy trốn những hạt mưa
Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?
Ngược phố thời gian không anh còn phía trước
Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương…
Mùa đông cô đơn
Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Back to top!