Một mùa xuân đang đến gần, và hơi thở mùa xuân với những mầm non đang đua nhau đâm chồi, tổng hợp 1 số bài thơ tình về mùa xuân gửi tới bạn đọc. Mùa xuân thường vui tươi nhưng cũng có những tâm trạng xen lẫn nỗi buồn...
Mùa xuân, tho tinh mua xuan
Những bài thơ tình về mùa xuân hay nhất
Hơi thở mùa xuân
Xôn xao trong gió lời thầm gọi!
Xào xạc bên tai em có hay!
Thoang thoảng hương xuân mang vị ngọt
Cho tình đôi lứa cuộn mê say.
Xuân nay em có về thăm anh?
Mòn mỏi đợi trông giấc mộng lành
Hơi thở mùa xuân tràn khắp lối
Giọt sương qua nắng đọng long lanh.
Em hứa xuân này ta có nhau
Ban mai rực rỡ cánh hoa đào
Nhện giăng tơ mỏng xe thành chỉ
Thêu trọn tên em với sắc màu.
Em có về xuân có đến không?
Hay em quên lãng chốn hoa đồng
Mai rơi rải rác, anh gom nhặt
Hương gởi vào em trọn nhớ mong.
Bài thơ tình mùa xuân
Bài thơ tình mùa xuân tôi viết
Vẫn là em ngày ấy quê nhà
Vẫn cái xóm chợ Chùa bé nhỏ
Ngôi đình làng – Bến nước – Cây đa!
Ôi miền Trung tết về thật quý
Làng tuy nghèo mà nặng tình thương
Mùa xuân đến ai cũng thành thi sỹ
Sỏi đá khô cằn bỗng thơm hương
Tôi nhớ lắm bạn bè cùng lớp
Tết đi chơi chân đất đầu trần
Một tấm áo hoa như bây giờ chẳng có
Mà rạng ngời khuôn mặt một trời xuân!
Khi lớn lên xa nhà đi công tác
Buồn vui đủ thứ trăm miền!...
Bài thơ tình mùa xuân tôi viết
Tóc vai gầy ngày ấy!... Vẫn là em!
Khóc xuân
Ta cảm kích chào xuân vui điềm tĩnh
Hoa đào ư? Và quất nữa cứ đưa hương...
Xuân đến mà anh cô đơn
Đời cát bụi - Ai chẳng già em nhỉ?
Ai giữ được cặp môi nàng trinh nữ
Bao lần hôn - Ngày ấy đã đi qua,
Ta khóc cho đời, nào phải khóc riêng ta
Đem vĩ đại đặt dưới chân người con gái!
Anh sẽ chết em ơi... một nấm mồ đầy cỏ dại
Nhưng có hề chi dưới đó rất bình yên,
Sự sống vĩnh hằng nhân thế sẽ ca anh
Lòng chỉ tiếc không có em bên cạnh.
Cái nửa đời chiều bóng lẻ hồn hiu quạnh
Thơ viết cho em nhiều nhưng vẫn mồ côi!
Anh ngắm cành đào tết nở hoa tươi
Quất trĩu quả bước trong phòng tư lự.
Thôi thì rỏ cho tình đôi dòng lệ
Tình yêu bao giờ chán đâu em!
Em bỏ anh rồi, tóc cũng bạc nhiều hơn
Sao không nghĩ tuổi già… còn cần yêu hơn trẻ?
Đành lặng lẽ để tang mình thành tử sĩ
Không có em rồi - vẫn phải sống em ơi!
Ôi vĩ nhân! Ôi giấc mộng thiên tài!
Ta cười ngất trong khi lòng muốn khóc.
Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng!
Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya.
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”.
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét